audio
audioduration (s)
2
14.6
transcription
stringlengths
28
195
tô tiểu lai nức nở trả lời ngoài cửa trình thiếu phàm nở nụ cười đi
tiểu lai vui mừng mặc vào ngạc nhiên phát hiện bộ đồ lót này vừa với mình một cách khác thường so với đồ mình mua còn vừa vặn thích hợp hơn
mặc quần áo xong liền tới phòng khách thoải mái ngồi bên cạnh trình tiếu phàm
kia vừa thật đó anh thường dẫn bạn gái về nhà hả
tò mò không sợ giết chết con mèo trình thiếu phàm không quan tâm
khẩn cầu đây là trừng phạt em tội không nghe lời tới thi cuối kì rồi em lập thành tích thi tốt đi rồi tính
đã nói là nếu em vượt qua được một kì chứng nhận thì được thưởng một ngàn không
anh từng nói vậy sao vậy được rồi em nói thử xem em khảo sát chứng nhận về cái gì
xét nhé tiểu lai đã mơ về các bác mao chủ tịch đỏ chót cùng một lúc bay bay nhẹ nhàng về phía mình
tô tiểu lai thở dài hiểu rằng trình thiếu phàm sẽ chẳng dễ dàng gì với cô lúc đó đáng lẽ phải làm báo cáo nhưng mà lười giờ phải chịu thôi
thôi buổi tối đi trình thiếu phàm vừa vặn xem văn kiện xong ra hiểu bảo thư ký mang đi sau đó thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái ack
hiện giờ trình thiếu phàm đang vừa nghe điện của tô tiểu lai vừa đọc sách cao học
em còn nhớ món khoai tây thịt nướng của dì ấy làm đó
buổi chiều em ở nhà viết kiểm điểm cho tốt tối về anh sẽ dẫn đi ăn thịt bò em thích nhất
em làm cái gì đó chẳng biết trình thiếu phàm tự khi nào đã đứng ở phía sau cô tay chỉ chỉ vào túi đồ ăn bày ra dáng điệu nhàn nhã
lai tiếc rẻ lâu rồi cô chưa ăn đồ vặt đó nha anh không phải đã nói là cấm ăn đồ rác rưởi sao vứt đi ngay không thì tới tiền sinh hoạt cũng không có đâu
ra lửa lại là bộ dạng này chẳng lẽ em ăn đồ vặt cũng sai sao
tiểu lai tay trái nắm chặt lấy tay phải tự nhủ một ngày nào đó sẽ xoay chuyển càn khôn không thể vì tiểu tiết mà làm hỏng đại sự à nha
gì chứ em không nấu cơm đâu anh biết không hả
mặt trình thiếu phàm cường điệu lên vẻ kiên nhẫn được vì mao chủ tịch đáng yêu mình nhịn tô tiểu lai vào bếp bật lửa ack bất không lên bật lần nữa vẫn không lên
lai cẩn thận mà học hỏi lần sau tới em làm
nhưng tô tiểu lai vẫn không trốn được công việc rửa bát đũa buổi tối trình thiếu phàm lái xe đến cổng ký túc còn không quên lệnh cho cô
đúng là trễ rồi tớ biết tớ sai rồi tô tiểu lai nhớ đến bản kiểm điểm nhớ đến tiền sinh hoạt tháng này tính ra thì còn đến mười ngày mới hết tháng làm sao mà sống đây
lai à đừng hối tiếc nữa chồng cậu đang đợi kìa vừa hỏi tớ sao vẫn chưa thấy cậu vào
này vậy tiểu lai không bằng cậu giới thiệu tớ cho anh trai cậu để tớ hạ gục anh ấy từ tố nửa thật nửa đùa nói cậu có sốt không
trai thứ sáu tô tiểu lai nằm trên bàn bên cạnh là bản kiểm điểm vừa viết xong xoay xoay cổ kéo căng người rồi cầm lấy di động bấm số gọi cho anh trai
tố hai người đi đâu vậy tô tiểu lai hỏi vẫn đang đắm chìm trong trò chơi cùng với lâm vi vi
tôi dụi mắt ngắm kỹ một lần chót nữa quả nhiên cũng như cảnh tượng vừa hiện ra lúc tôi mới đến tất cả sự vật chung quanh mình tôi
tựa hồ như chứa đầy một vẻ bí mật thiêng liêng rùng rợn một vẻ bí mật mà hình như rõ rệt tôi được mục kích càng làm cho dữ dội nặng nề
sát phong cảnh càng to ra bao nhiêu thì hình như ta muốn thấy mờ đi bấy nhiêu có khi hóa thành trong vắt như kính nghĩa là không có hình sắc nữạ
sự biến thiên đó họa hoằn mới xảy ra ấy là một điều tối không may cho những khách tò mò hiếu sự như tôi chả hạn
đến thời này liêu trai đã hóa ra một cuốn truyện hoang đường vô lý cho hay ma cũng có thời
lúc ấy vào khoảng bốn giờ trời tháng qui hạ nồng nực lắm tuy sắp sang thu mà cũng vẫn còn oi tôi
một lần mưa xuống nắng lên thì khí đất lại ngùn ngụt bốc cao khỏi đầu ngọn cỏ hơi thở của tạo vật lại nặng nề bực bội mà khí hậu thì lại hóa ra độc địa vô cùng
bác hãy theo tôi sẽ cho bác xem một sự lạ lắm tôi ngạc nhiên hỏi bạn
trời đang mưa xuống nắng lên thế này khí đất bốc lên ngùn ngụt như kia bác muốn chúng ta đi đâủ
đi đâủ bác cứ theo tôi rồi tự khắc rõ bác sẽ không phải hối hận xông pha mưa nắng đâu
đâu mau lên kẻo bỏ mất dịp này thì uổng quá
trong lúc bạn nói tôi chăm chú thu hết nhỡn lực cố phóng luồng nhỡn tuyến ra mé đồi để ghi lấy cảnh vật mà anh đương tả một cách hùng dũng
vậỵ chết nỗi anh chưa thấy gì ư kia kìa anh cứ chú ý nhìn vào nương khoai đo đỏ kia chúng nó đương vờn nhau hay lắm anh đã thấy chưả
cố nhìn thì chẳng thấy bóng dáng của hai anh chàng múa võ nữa tôi lấy làm lạ chưa kịp hỏi bạn anh đã cười bảo tôi
thực là anh làm uổng mất một tấn tuồng đặc biệt vì anh mà cuộc phô diễn này bị bỏ dở nếu không ta đã được một phen khoái trá vô cùng
anh mới đến nên không biết sự mà tôi muốn anh được mục kích là một sự lạ lắm ma diễn võ giữa ban ngàỵ
mà lại phải kiêng không nên nói đến sự mất đầu nếu lở mồm ắt xảy ra cái cảnh tượng như hai anh em mình vừa thấy đó
bây giờ ta hãy đi lại nương khoai nhặt lấy mũ về rồi đợi đến dịp khác sẽ thưởng ngoạn cuộc múa võ kia tưởng không lấy gì làm muộn
thấm thoát vài hôm sau tính đốt tay thì ra tôi quấy quả bạn tôi đã trọn hai mươi hai ngày
cùng nhau thi quyền trong một kỳ đả lôi đài hay cử võ vậỵ võ
võ vẽ đôi ba miếng côn quyền học lỏm tôi nhận rằng bản lĩnh của hai oan hồn kia siêu quần xuất chúng ít người thời này sánh kíp
đứng ngắm nhìn sự phô diễn tự nhiên kia cũng thực là một khoái lạc ý vị trong buổi văn minh ngày nay dễ đâu đã có dịp xem hai người sử võ
cho rằng mắt tôi bị các âm hồn làm cho mờ quáng đi tôi đem máy ảnh ra cứ chụp lấy năm sáu bức mong rằng may ra con mắt kính sẽ hơn tôi
ghi được cảnh thần bí mà mắt người không ghi nổi về nhà rửa ảnh tôi vẫn bị thất vọng như thường trên kính không có dấu vết gì của hai người võ sĩ cả
tôi muốn biết thủa bình sinh hai vong hồn kia làm gì mà tại sao cùng chịu chết thảm thương uất ức
chỗ đó ở chính giữa khoảng giáp giới hai xứ bắc và trung kỳ nó chia rẽ bờ cõi hai kỳ bằng ba từng núi liền nhau vì cớ ấy tục thường gọi là đèo tam
nét diễm lệ trên vẻ trơ tẻ cằn cỗi của ngàn
từ mấy năm nay có một ông hào phú được nhà nước cho phép khai khẩn chốn hoang vu đó để làm đồn điền
đồng giao ở cao hơn mặt bể lại có các rừng núi bao bọc nên tuy không xa đồng bằng mấy mà khí hậu thời tiết khác hẳn các miền ở đồng bằng
thường hay giữ lấy hơi nước không cho tan đi lại nhuốm các khí độc ở đất bốc lên thu tất cả bao nhiêu những nguồn ám chướng vào lòng rừng rú
tôi đợi anh đã lâu sao tàu chậm thế
nửa giờ như thế xe ngừng lại bạn tôi bấm đèn pile rọi sáng đưa tôi vào một tòa nhà
tối lắm tôi cũng chả biết nhà ấy lợp bằng ngói hay bằng gồi tiến vào thì thấy nền nhà cao ráo phòng ốc rộng rãi
cháu thu nhi con gái thủy bạn tôi và tôi chuyện trò vui vẻ ăn ngon quá đồ ăn hết nhẵn vì thủy ăn khỏe như hùm
vợ con thủy tức là cái mục gia của chàng cái mục gia mà mỗi lần quá mệt nhọc ưu tư chàng quay về ngắm nghía thì khuây hẳn nỗi lo sầu lao khổ có
thôi thủy đứng dậy bỏ màn xuống cho đỡ
cao ngọa gia san hô hấp vân yên hàm bán tháp ấn cư cầu chí trù mâu phong vũ đối cô đăng
ấy xa lắm xa lắm tôi thoáng nghe tiếng đờn ca não nuột tôi lắng tai chú ý im lặng
tiếng mưa tuôn rả rích tiếng gió phả vì vèo tiếng trùng than dế khóc và chốc chốc tiếng một con chim rừng kêu quạc quạc trên ngàn tôi lại ngả đầu xuống gối
bỗng đâu một nhịp đàn hát lại văng vẳng lọt vào tai tôi nhỏ lắm xa lắm tưởng chừng ở cõi vô hình đưa lại
nghĩ thế tôi ngồi nhỏm lên với tay gọi bạn này thủy ở đây có nhà nào đặt tiệc ăn mừng không
mấy ngụm cặn cuối cùng xong mới hỏi tôi
anh không hút nữa à tôi thôi hút đã lâu tôi muốn hỏi ở đây có nhà tổng lý nào được sắc ăn khao mà hát xướng om sòm lên thế
làm gì có ăn khao làm gì có hát xướng chả qua vì say thuốc phiện anh ù tai đấy mà thôị
đấy mà thôị nói lạ rõ ràng tôi lắng đến nửa giờ có tiếng hát đào văng vẳng nên mới tưởng rằng quanh vùng này có tiệc ăn khao
nghe thấy tiếng hát ư thế thì anh có phúc thật tôi ở đây đã mười mấy tháng trời mà cả hai vợ chồng chả đứa nào nghe thấy gì cả
rừng sao lại ở trong rừng ở trong rừng nghĩa là ở trong rừng chứ sao
cha này nói vô lý cô đào nào lại có thứ cô đào ở trong rừng
thôi hẳn có sự bí hiểm gì ở chỗ này rồi chớ không sai anh thủy ôi anh làm ơn kể cho đệ nghe với nào
lạy anh hễ anh kể tôi nghe mà tôi viết được thành sách thì quyển sách ấy sẽ riêng tặng anh lệ thi và cháu thu nhi thế là món quà quí nhất của tôi đó
tôi ở đây đã quá một năm mà thực quả chưa bao giờ được cái hân hạnh như anh cả
chuyện hãi hùng mà thôi hóa nên tôi chả để ý đến lời họ nói
nói mãi sau này có một ông cai già mà anh em áo cộc thường gọi lão cai móm vì răng ông ta rụng gần hết
kỳ quái gở tôi suýt nữa bị tán đởm vì sợ hãi rồi từ đó tôi phải tin lời ông cai già là đúng
từ độ ấy hễ cứ đêm nào mưa dầm gió bấc như đêm nay chả hạn là tôi cố thức và chú ý lắng tai nghe
giờ chưa khi nào có một chị quẩng mỡ hoặc điên rồ đến đây mở một ngôi hàng hồng lâu cả
và giữa lúc ấy đối cảnh sinh tình cô nường bùi ngùi hoài vọng hát lên một khúc ngõ hầu vợi bớt nỗi lòng
chánh ba các bọn phụ nữ đều tỏ vẻ sợ hãi sùng kính ai cũng cho thuyết ấy là đúng
ông vừa tới nơi vừa kịp xếp hàng vào kho thì gió đâu bỗng nổi lên đùng đùng ròi mưa trút xuống như thác chảy lại có cả sấm sét nữa
cơn bão lớn thực là gió núi mưa ngàn
chốc nữa ông sẽ say quá rồi ngủ mất tôi biết làm thế nàỏ
thầy đừng ngại con có uống đến gấp bốn năm lần như ngày hôm nay cũng chả say nữa là thầy hãy chịu nán một chút nữa con xuống bếp hút điếu thuốc lào rồi xin lên ngay
cai móm nàng mừng rỡ như trẻ con được kẹo vội vàng đứng dậy đón dắt lại chỗ ngồi cẩn thận xong rót đưa ông một cốc rượu lớn
kể đi cho chúng tôi nghe tôi xin biếu cụ cốc rượu ngon này cụ uống hết bao nhiêu cứ việc tự tiện chúng tôi xin chu tất đủ hết cụ bắt đầu đi dưới ánh
mà rượu đã làm mờ đi bởi những tia máu nổi lên làm
cái mũi hùng vĩ như mũi sư tử ở giữa đôi lưỡng quyền cao vòi vọi một cái mồm rất tươi nhưng có hai hàm răng trụi cả khiến cho hai hàng môi mỏng co rúm lại
dưới bộ quần áo vi tây vàng ta có thể đoán thân thể ông cai còn khỏe mạnh nhanh nhẹn lắm dẫu nó không đủ khí lực cường tráng như thủa xuân xanh nữa
trước uống xong ông thở khà một tiếng liếm môi rồi cất tiếng nói vang vang hùng dũng lắm
xin mạn phép anh hãy xen vào chỗ này một lời trước khi thuật lại anh nghe sự tích ông cai móm đã kể cho vợ chồng tôi nghe đêm hôm ấy
đã lâu lắm rồi tôi không nhớ rõ cách dàn xếp của ông cai và nguyên văn của ông ta làm sao
thanh hóa theo đường thiên lý ra xứ bắc tất phải trèo đèo tam điệp mà đèo tam điệp nó có phải đất xa lạ gì chính là về hạt đồng giao ta đó
cần sống cần hăng hái để sống một người con gái cũng còn đủ can đảm vượt ghềnh xuống thác huống hồ là lũ nam nhi mà
phường ở mọi vùng lân cận phủ nho đều rủ nhau tới phủ đường xin hát